Tham vọng trong thế giới vật chất
Thế giới vật chất tồn tại là một sự giới hạn rất lớn
Ai chấp nhận sống tận hưởng với nó, và tuân theo những tầng lớp mà văn hóa đã vạch sẵn ra
cũng phải chịu song song những hạn định nó có thể ảnh hưởng lên
Chúng ta vui thích khi mặc quần áo đẹp, ăn thức ăn ngon..
Cũng đồng nghĩa chúng ta thấy khổ sở thấp kém tù túng với một thức "tầm thường"
Nó không hẳn tuân theo chuẩn mực xã hội nữa, mà chúng ta đang đi theo vị giác, thị giác...và các giác quan của ta nói chung
nhu cầu ăn ngon, mặc đẹp ... của con người chúngta có lẽ là nhu cầu cấp tiến so với các loài động vật khác
nó không thuộc nhu cầu sinh tồn bản năng, nó thuộc nhu cầu thưởng thức cái ngon, cái đẹp, hương thơm, giai điệu ...
là nhu cầu chính đáng từ khi với bộ óc phát triển và khả năng cảm thụ nhạy bén của con người
Nhưng với ham muốn nhiều hơn mức có thể cảm thụ, sự nhạy cảm của con người mất dần đi
Thay vì ngắm 1 ngọn cỏ, cái hoa cũng có thể thích thú, thì người ta phải ngắm đồi thác hùng vĩ, hay phải đi Đông đi Tây...người ta mới cảm nhận được sự tồn tại mà thoáng đạt tâm hồn
Tâm hồn chúng ta thời này rất dễ bị gò bó, biết bao tư tưởng - định kiến - tầm nhìn - lí tưởng siết chặt khiến cho chúng ta nhỏ hẹp lại
Chúng ta chỉ thấy mục đích tương lai phía trước, chúng ta thích chinh phục những đỉnh cao như khi leo núi chẳng hạn,
vì điều đó dễ khiến ta quên đi chính mình mà thỏa mãn cái Tôi thích cạnh tranh, chinh phục, thỏa mãn, phòng thủ...
tham vọng lẩn sau những lớp vỏ mục đích tưởng chừng cao đẹp.
Tham vọng là cái bóng, ta chỉ cẩn thận lật mặt, để không bị nó dắt dây

Nhận xét
Đăng nhận xét