và người ta cứ che lấp mình lại bằng đủ thể loại "lý tưởng", hay rượt đuổi cái thứ mông lung sao đành mà trong đó cuộc đời người ta như là một huyền tthoại và người ta cứ lao mình đi trong đêm tối, ngỡ đâu trước mặt là vực sâu thăm thẳm cứ thế người ta lao không phanh người ta "quên mình" bằng cú trượt ngã ấy, hay đó là mánh khóe con người ta trốn chạy, tìm-để-quên đó sao người ta cứ ngã giá đi cho thứ "tưởng có lí" của mình vâng, đó chẳng phải vòng lặp luân hồi mà #tự_ngã con người ta đang chơi trò biểu diễn với chính nó, đấy sao?



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hôm nay, mình chỉ muốn được ôm lấy chính mình

Niềm vui nho nhỏ >_^