Bài đăng

Tham vọng trong thế giới vật chất

Hình ảnh
 Thế giới vật chất tồn tại là một sự giới hạn rất lớn Ai chấp nhận sống tận hưởng với nó, và tuân theo những tầng lớp mà văn hóa đã vạch sẵn ra cũng phải chịu song song những hạn định nó có thể ảnh hưởng lên Chúng ta vui thích khi mặc quần áo đẹp, ăn thức ăn ngon.. Cũng đồng nghĩa chúng ta thấy khổ sở thấp kém tù túng với một thức "tầm thường" Nó không hẳn tuân theo chuẩn mực xã hội nữa, mà chúng ta đang đi theo vị giác, thị giác...và các giác quan của ta nói chung nhu cầu ăn ngon, mặc đẹp ... của con người chúngta  có lẽ là nhu cầu cấp tiến so với các loài động vật khác nó không thuộc nhu cầu sinh tồn bản năng, nó thuộc nhu cầu thưởng thức cái ngon, cái đẹp, hương thơm, giai điệu ...  là nhu cầu chính đáng từ khi với  bộ óc phát triển và khả năng cảm  thụ nhạy bén của  con người Nhưng với ham muốn nhiều hơn mức có thể cảm thụ, sự nhạy cảm của con người mất dần đi Thay vì ngắm 1 ngọn cỏ, cái hoa cũng có thể thích thú, thì người ta phải ngắm đồi thác hùng vĩ...
Hình ảnh
và người ta cứ che lấp mình lại bằng đủ thể loại "lý tưởng", hay rượt đuổi cái thứ mông lung sao đành mà trong đó cuộc đời người ta như là một huyền tthoại và người ta cứ lao mình đi trong đêm tối, ngỡ đâu trước mặt là vực sâu thăm thẳm cứ thế người ta lao không phanh người ta "quên mình" bằng cú trượt ngã ấy, hay đó là mánh khóe con người ta trốn chạy, tìm-để-quên đó sao người ta cứ ngã giá đi cho thứ "tưởng có lí" của mình vâng, đó chẳng phải vòng lặp luân hồi mà #tự_ngã con người ta đang chơi trò biểu diễn với chính nó, đấy sao?
Hình ảnh
Ngày trước người dc dạy & tâm đắc với câu: "Học làm người trước rồi mới làm việc sau" Khi ấy người cũng non nớt tin như vậy là chân lí Nếu không có phẩm hạnh, ko hiền dịu tháo vát của nữ nhân Thì cũng phải có cái điềm tĩnh đầy khí chất của bậc quân tử Thì mới xứng đáng "làm người" Như câu thơ sau: Đã sống trong trời đất Phải có danh gì với núi sông! Nếu đã lỡ mang phận đàn bà Người cũng không muốn bản thân mình phải áy náy hay quỵ lụy người ta Huống chi còn với khí chất nam nhi Cũng không để mình gặp cảnh bần cùng ko thể ra tay cứu giúp Ôi ôi... Bao nhiêu cái khung vớ vẩn ấy đã đủ buộc chặt cuộc đời người chưa? Tại sao phải trở nên đấng trượng phu Hay phải là người con gái phẩm hạnh Tại sao người mãi đóng những vai tuồng cũ Gặp cảnh khó tí đóng vai người nghèo ke khổ Thuận cảnh người đóng vai cô Tấm Nghịch cảnh người đóng vai dì ghẻ Thắng làm vua - thua làm giặc! Cuộc đời người bao phen chuyển vần Câu danh ngôn, bài học xưa nay cô dạy Ứng dụng được nhiêu phần! ...
Hình ảnh
  CHUYỆN TẬP BƠI VÀ VIỆC ĐẶT MỤC TIÊU Ngày xưa mình học bơi. Mấy đứa nhỏ cười mình. Thế là bên ngoài không nói, bên trong ngầm ngầm cố gắng - vượt qua nỗi sợ đuối nước, hay nỗi sợ bị "thủy quái" nào đó tấn công hay bị ai đó dìm nước chẳng hạn, đại loại vậy ... Cho đến khi mình bơi được 10 vòng hồ liên tục không nghỉ, người ta hỏi mình vận động viên bơi lội hay sao bơi giỏi vậy. Mình cười cười bảo mình tập bơi thôi. Trong lòng đã thỏa được ý nguyện khi trước, rằng mình đã làm được. Thì khi đó cũng đồng nghĩa với việc mình không còn chăm tập bơi nữa. Dần dần mình ít đi bơi hơn. Thân thể không còn khỏe, dẻo dai như hồi chăm tập... mà trở nên yếu đuối, lười nhát đến hồ, và đến cả kĩ thuật mình cũng quên luôn, không thuần thục như trước nữa. --- Bài học: Thay vì khi trước mình đặt mục tiêu chân chính như là tập bơi để khỏe ..., hơn là bị sân giận mà tập bơi để thể hiện mình, thì mình không bị dao động bởi lời khen, tiếng chê của người khác, thì việc tập luyện ắt sẽ duy trì bền vữ...

Câu chuyện nhỏ 23/09/20

 Hôm nay là 1 ngày mệt mỏi với nhỏ.  Nguyên nhân là hôm qua nhỏ đã thức rất khuya. Thức khuya ư? Chẳ qua là tớ ngủ chărng được, nên tìm mò đọc sách, tài liệu và giải quyết công việc.  Nhận quả là hôm nay khá mệt mỏi.  Nhưng mọi thứ cũng qua khi nhỏ cố gắng cảnh tỉnh mình bằng việc đi rửa mặt, uống tí nước đậu đỏ gạo lứt rang của me. Mọi thứ có vẻ ổn hơn. Trưa tới giờ nhỏ không muốn ăn. Không muốn ngủ, chỉ muốn lao vào công việc, làm sao cho mau có kết quả nhất. Một là có lương 5tr. Hai là lương chỉ còn 1tr5. Làm sao đủ lo? Thế nhỏ phải lo thôi.  Huống hồ công việc đã luyện nhỏ 1 số thứ, mà cho nhỏ hy vọng về tương lai.  Cảm ơn nhiều lắm! Nhỏ đã tìm mò được nhiều ứng dụng học Ngoại ngữ hay lắm. Ai cần nhắn nhỏ, nhỏ share nhé!

THỬ THÁCH "HIỂU MÌNH"

Sau ngày hôm nay trò chuyện với chị Như Ý, đúc rút ra được là nó không cần một môn học nào để có thể hiểu mình. MÀ tự quan sát, trải nghiệm là cách tốt nhất để hiểu mình! Nói chung để hiểu mình còn là chặng đường xa lắm đỏ nhỏ, nhưng nhỏ không bao giờ bỏ cuộc.

NHỎ BẮT XE BÚYT ĐI LÀM Ở INTBOX

Hình ảnh
XE BÚYT ĐI LÀM Ngày thứ 2 nhỏ bắt chuyến bus đi làm. Sau ngày đầu tiên đầy "ngơ ngác" và phải "trả giá" cao hơn là người ta đón cửa sau, nhỏ vừa chạy theo xe, vừa ngóng ngóng ra cửa trước-nên đành lỡ chuyến, hay người ta bảo đứng đầu đường chỗ này, mà nhỏ quên hỏi rõ, đi tìm kiếm ở đầu đường chỗ kia, rồi, còn nữa, tối làm tăng ca mà quên để ý thời gian cũng bỏ quên khuấy việc nhỏ đi bus về mà đáng lẽ phải bắt Grab hay Be mất trăm mấy, thì nhờ có chị đồng nghiệp là Giám sát si nh năm 97 đẹp người thích giúp đỡ chở nhỏ về hết nửa đoạn đường - book Grab dùm cho mình ... Tóm lại là bao nhiêu đó ngây dại của tuổi trẻ cũng đã làm cho nhỏ khôn ngoan hơn cho chuyến đi hôm nay, không phải phạm những sai lầm ngớ ngẩn đó nữa. Đó là một sự trưởng thành so với ngày hôm qua của nhỏ, đúng không nào? . Được dư vị từ buổi thiền và năng lượng an lành của người Thầy nhỏ hôm qua, nhỏ dù thức hơi khuya tí nhưng dậy người nhỏ cảm thấy tinh thần tương đối tốt - tốt theo nghĩa là có niềm t...